1. Đời nghệ [Am]sĩ như là môt loài [Em]hoa ven đường
Tỏa hương [F]sắc cho vui lòng nhân [C]thế
Ai [Dm]thương thì nâng niu ghét [Am]bỏ thì vùi lấp
Một đời [F]vẫn dâng hiến cho [E7]người.
2. Đời nghệ [Am]sĩ bọt bèo dành tất [Em]cả cho đời
Người may [F]mắn kẻ thì vô [C]danh
Nhưng ai [Dm]cũng là người cũng [Am]có những hy vọng
Được yêu [F]thương được những bao [E7]dung.
ĐK:
Và mai [Am]mốt già rồi hương sắc [Dm]đây úa tàn
Người nghệ [G]sĩ còn gì giọng hát [C]chẳng vút cao
Người nghệ [F]sĩ còn gì hay là [G]những lãng quên
Người đời ai sẽ còn nhắc [E7]đến.
Người ta [Am]nói rằng là loài ca [Dm]xướng thôi mà
Quần áo [G]có lụa là mặt có [C]điểm phấn son
Cũng chỉ [F]ước một điều mọi người [G]sẽ yêu thương
Rồi mai [E7]sau quên lãng cũng [Am]đành.