1. Trở về quá [G]khứ một phút giây đi tìm bóng [D]người
Người đâu chẳng [Am]thấy trong sương [C]mờ dưới anh chiều [G]rơi
Lang thang về chốn [D]cũ có bóng cây [G]xanh dòng nước lững [Em]trôi
Nơi đây giờ đã [C]vắng bóng dáng em [D]tôi giờ ở xa [Am]xôi. [D7]
2. Chiều loang tím [G]ngắt làn gió bay rơi rụng lá [D]vàng
Xào xạc trên [Am]lá chân bước [C]nhẹ tìm dấu chân [G]nàng
Như chim trời đã [D]khuất như áng mây lặng lẽ bay [G]đi
Xa xa vọng tiếng [C]hát một cánh chim [D7]di lẻ bóng xuân [G]thì.
ĐK:
Lạnh [G]lùng cô đơn chiếc [D]bóng
Người [Em]hỡi người biết không mênh mông đất [G]trời
[Am]Tìm một dư [D]hương đánh mất
Sao nhớ nhung và nghe rã [G]rời
Theo chân [Am]người về miền dĩ [Bm]vãng
Như khói [D]bay vào vùng lãng [G]quên
3. Về miền quá [G]khứ từng dấu chân bao năm miệt [D]mài
Một đời phiêu [Am]lãng thân mõi [C]mệt sương ướt bờ [G]vai
Xuân đi Hè vắng [D]bóng đến Thu sang Đông cũng qua [G]đi
Bao năm rồi vẫn [Bm]mãi ước mơ [D]chi nào có được [G]gì.