[Em]Đến cuối thì mình cũng xa rời [Am]nhau thế thôi
[D7]Ngậm ngùi chia đôi để người về [G]theo mây gió [B]trôi. [E7]
[Am]Gió cứ tấp vô [D7]tình, nghiêng bước [G]chân em giữa lặng [C]thinh,
[Am]Tuôn rơi hồi [F#]ức đã xa [B7]xôi.
[Em]Cố gắng làm gì nỗi đau càng [Am]sâu nơi khóe mi
[D7]Và mình đã sai ngay từ đầu [G]ta chung bước đi.
Xa cách [Am]nhau chẳng do lỗi [D7]lầm, nên nỗi [G]đau cứ mãi âm [C]thầm
[Am]Xa nhau dẫu [F#]vẫn còn trong [B7]nhau.
ĐK:
Đành thôi em [Em]hỡi đường ta giờ đây, mỗi người một [Am]nỗi xót xa mặn cay
Đành thôi yêu [D7]dấu giờ như làn mây, ngừng lại vài [G]giây cũng sẽ mãi bay
[Am]Đứng giữa phố đông [D7]người, đôi lúc [Em]anh buông [G]tiếng cười [C]vui,
[Am]Vỡ tan trong hình [F#]bóng giờ đã mãi [B7]xa.
Đành thôi em [Em]hỡi đường ta giờ đây, mỗi người một [Am]nơi nhớ nhung bủa vây
Đành thôi yêu [D7]dấu giờ như làn mây, ngừng lại vài [G]giây mang mưa đến đây.
[Am]Đã chẳng thể bên [D7]nhau, ta cứ [Em]đi về [G]niềm đau [C]ấy.
[Am]Giữ lấy kỷ [B7]niệm vẫn còn trong [Em]nhau.