1. Em hỏi [A]tôi. Vì sao rừng thu [F#m]lá vàng?
Em hỏi [Bm]tôi. Sao [E7]làn mây trôi lang thang?
Khi trời vào [A]đông. Sao tuyết trắng rơi [D]mịt mùng
làm trắng xóa không [E7]gian?
Em hỏi [A]tôi. Vì sao ánh trăng [C#m]ngà
suốt [F#m]đêm thâu soi sáng cõi trần [A]gian
Những [D]ngôi sao lấp lánh nháy không [A]ngừng?
Vì [D]sao? Vì [D]sao? Em hỏi vì [A]sao?
Em ơi. Bởi mùa thu yêu em nên lá vàng.
Làn [D]mây nhớ [E7]em trôi lang thang
Em [D]ơi. Bởi mùa đông chờ em nên trắng [A]xóa tóc tương tư
Vầng [E7]trăng và ngôi sao soi sáng đi tìm dấu [A]em
Và tôi cũng như [E7]thu. Và [F#m]tôi cũng như mây
Trần [Bm]gian. Tôi [E7]tìm. Tôi chờ. Bạc trắng tương [A]tư.
2. Tôi chờ [A]em. Chiều buông hồn nghe [F#m]lững lờ
Trên làn [Bm]mi. U [E7]buồn hàng cây chơ vơ
Ôm cuộc tình [A]xưa. Chôn dấu dưới chân [D]đền thờ
lòng thánh khiết ngây [E7]thơ
Nghe tuổi [A]mơ. Ngồi bên gốc thông [C#m]già
Hát [F#m]vu vơ câu hứa mãi gần [A]nhau
Tiếng [D]ru êm say đắm men yêu [A]đời
Cầu [D]cho tình [D]ta không mờ nhạt [A]phai
Em ơi. Bởi ngày xưa xa em nên thẫn thờ.
Từ [D]khi biết [E7]yêu nên âu lo
Em [D]ơi. Bởi vì mê. Mình chia đôi trái [A]cấm dẫu thương đau
Tình [E7]yêu là ngôi sao đưa lối ta tìm thấy [A]nhau
Dù xa cuối chân [E7]mây. Dù [F#m]tôi chết đêm nay
Thì [Bm]xin. Em [E7]đừng bao giờ để mắt mi [A]cay.