1. Từ giã [B]em, một chuyến [C]xe tiễn [E7]đưa lần cuối [Am]cùng
Từ giã [D]em, một sớm [G]mai với giọt buồn tê [B7]tái
Người đến [B]đây, rồi vẫy [C]tay [E7]cách xa đời sống [Am]này
Mặc thế [D]gian còn lắng [G]nghe những [B7]dòng lệ si [Em]mê.
ĐK: Về đâu em [Em]hỡi, một chiều dứt đi cuộc [Am]vui [D]
Còn đâu em [G]hỡi một [B7]thời xuyến xao hồn [Em]tôi
Chiều nay qua [Em]phố, ngậm ngùi bước chân lẻ [Am]loi
Về đâu em [B7]hỡi, sao cho lòng tôi rối [Em]bời.
2. Từ giã [B]em, còn biết [C]không có [E7]riêng tôi âm [Am]thầm
Từng dấu [D]yêu thời đã [G]qua vẫn rộn ràng trong trí [B7]nhớ
Hạnh phúc [B]ơi lạc bóng [C]mây có [E7]ta đây vẫn [Am]chờ
Tìm dáng [D]xưa nào thấy [G]đâu tiếng [B7]vọng buồn đêm [Em]sâu.