Từ bao [Gm]giờ ta trở thành xa [Cm]lạ?
Bỗng vô [F]tình như gió thoảng mây [Bb7]trôi.
Từ bao [Gm]giờ ta đã chia [C]phôi?
Hỡi người ơi [F]có còn nhung [Bbm7]nhớ?
Từ bao [Cm]giờ ta trở nên hững [Adim]hờ?
Cách xa [Gm]rồi mà [F]sao chẳng vấn [Bb]vương?
Gặp lại [Gm]nhau không chào nhau một [Ebm7]tiếng.
Quá vô [F]tình ta [Dm]bỗng hóa người [Gm]dưng!
ĐK:
[Eb]Đời bạc [Bb]thế! Trong [F]cơn mưa mùa [Gm]hạ,
[Eb]Mắt nhạt [Cm]nhòa, lệ [Gm]đắng, khóe mi [Dm]cay.
[Cm[ Mây u [Gm]sầu vương [Bb]tiếng nấc chiều [F]buông.
[Bb]Góc phố [Adim]nhỏ hàng [D]cây liễu tiêu [Gm]điều.
Từ bao [Gm]giờ ta đã hết thương [Bb]nhau?
Duyên đã [Eb]lỡ tình [F]ta nay có còn [Bb]đâu!
Niềm dấu yêu [Dm]xưa nay [F]chỉ là dĩ [Cm]vãng.
Quá khứ phủ [F]mờ theo [Dm]lá vàng [Gm]rơi.