1. Đôi khi bình [Am]yên mà lòng sao như buồn tênh nhớ [E7]người
Em ơi cuộc [Dm]vui rồi tàn nhanh như chiều rơi, níu màn đêm [E7]tới
Đêm chia lìa [Am]nhau mặc dầu tim không còn đau nhói [E7]lòng
Nhưng sao lệ [Dm]rơi bồi hồi con tim lẻ loi giữa [E7]trời bão [Am]rơi.
ĐK:
Đời [Am]chỉ như là giấc [Dm]mơ vội [G]tàn theo tháng [C]ngày
Tình [Am]cũng như là khói [G]vương muộn phiền trong mắt [C]này
Giọt [Am]nước lăn tròn mắt [G]em bên [E7]thềm từng đêm.
Đã [Am]lỡ mang cả trái [Dm]tim tặng [G]người xin tiếng [C]cười
Rồi [Am]trái tim chợt vỡ [G]đôi, dòng đời chia cách [C]rồi
Mình [Am]mất nhau rồi phải [G]không? Còn [E7]gì mà [Am]mong?
2. Thôi em về [Am]đi, đừng buồn khi ta biệt ly, trách [E7]gì?
Em ơi đời [Dm]ta chỉ là sân ga quạnh hiu tiễn người đi [E7]mãi
Trong cơn mộng [Am]lay, một mình ta nghe buồn vây chốn [E7]này
Chia tay từ [Dm]đây tình chỉ như ly rượu cay uống [E7]hoài chẳng [Am]say.