1. Từ độ biết yêu [C]em anh yêu trời đất [G]lạ
Cây cỏ còn chưa [Dm]quen mặt trời và băng [Am]giá
Em cho anh đời [F]sống đúng nghĩa người đàn [C]ông
Vị tha và độ lượng giữa cuộc đời hư [G]không.
Từ độ biết yêu [C]em qua mau ngày tháng [G]rộng
Nhớ biển ngày ra [Dm]đi một lần tìm sự [Am]sống
Xa em yêu từ [F]đấy viễn xứ buồn tàn [C]phai
Nghe niềm đau kéo [G]dài xéo thân anh miệt [C]mài.
ĐK:
[F]Ôi nơi em ngày xưa anh yêu trời đất [Am]cũ có những sớm sương [C]mù
Mênh mông trên đồi [F]thơ những chiều trời buông [G]rũ chim lũ lượt bay [C]về
Ôi quê hương là [Dm]em anh yêu đồng xanh [G]lúa những suối nước lững [C]lờ
Trời xanh lúa mạ [F]non ngọt ngào màu lúa [C]mới
Sáo mục đồng véo [G]von đường đêm đèn đom đóm tiếng vui đùa xóm [C]thôn.
2. Từ độ biết yêu [C]em anh yêu từng hơi [G]thở
Lúc thuở còn sơ [Dm]sinh chào đời bằng tiếng [Am]súng
Hoang mang trong cuộc [F]chiến mất mát nhiều tình [C]thương
Của cha và của mẹ giữa cuộc đời thê [G]lương.
Từ độ biết yêu [C]em anh yêu làng xóm [G]nhỏ
Có một dòng sông [Dm]con hiền hòa nằm phơi [Am]nắng
Ôi bao men rượu [F]đắng chất ngất trời Việt [C]Nam
Bây chừ nghe cay [G]đắng cứ trong buồng tim [C]đau.