1. Có người hỏi [Am]tôi sao hay buông cung [C]đàn trầm [E7]tư khúc nhạc [Am]vàng
Hỏi rằng người [C]ơi ai không đa [F]tình đa sầu đa [G]mang [Dm]
Thương người đi ngoài [G]phố thắm sương lạnh chiều [C]đông
Đèn khuya một [F]bóng đếm giọt mưa não [G]lòng
Chiều ngồi bên quán [E7]úa Duy Khánh ca nhạc [G]buồn
Tiếng ca u [E7]hoài thương mến nàng [Am]bolero.
ĐK: Em [Am]ru quê hương tròn giấc ngủ
Em ru [E7]đời giọt tiếng hát đưa nôi
Khi tình [Dm]yêu là trò đùa nhân [Am]thế
Khi thói [G]đời đầy ải nẻo nhân [E7]gian
Em [Dm]ru nhân nghĩa sống lên [F]ngôi
Đời thắm hoa [E7]tươi hết đau sầu trong nhân thế
Ru trọn tình [Am]quê
2. Biết rằng người [Am]ơi khi trót yêu thương [C]rồi mấy [E7]người không khỏi u [Am]sầu
Thật lòng người [C]ơi sinh ra trong [F]đời mấy thuở được an [G]vui [Dm]
Từ khi lòng [G]héo úa bước chân vào đường [C]yêu
Còn chăng là [F]tiếng hát ru đời gian dối [G]nhiều
Chiều nào qua phố [E7]vắng nghe giọng ca để [G]đời
Vương nét u [E7]hoài thương mến nàng [Am]bolero.