1. Đêm trắng bơ [Am]vơ một mình [Em]em đếm những cơn [Am]mưa
Chuyện buồn hôm [D]qua vẫn cứ [Em]theo em đến bây [Am]giờ
Nước mắt nhạt [G]nhoà em nhớ [Em]lại một người đã [F]xa [G]
Em yêu anh [Em]nhiều nhưng anh giờ thuộc về người [Am]ta.
Ta đã yêu [Am]nhau từ ngày [Em]hai đứa vẫn ngây [Am]ngô
Mình hẹn mai [D]sau sẽ đắp [Em]xây mái âm gia [Am]đình
Cố gắng thật [G]nhiều hai đứa [Em]mình đợi ngày kết [F]duyên [G]
Có ai đâu [Em]ngờ, bến sông lạc mất con [Am]đò.
ĐK: Cuộc đời bao [F]nhiêu đổi thay thế nên em [C]nào có hay
Rằng anh thay [Em]đổi, anh [G]đã quên mất bao [C]lời
Bởi vì yêu [F]anh đậm sâu thế nên bây [C]giờ khổ đau
Chạy theo duyên [Em]mới, anh [F]đã quên [Em]em người [Am]ơi.
2. Em hát ngây [Am]thơ từ ngày [Em]anh xoá mối duyên [Am]xưa
Giờ thì trong [D]em chất chứa [Em]bao nhiêu nỗi đau [Am]buồn
Biết đến khi [G]nào em mới [Em]lại mở lòng lại để [F]yêu [G]
Tính em chung [Em]tình thế nên giờ khổ riêng [Am]mình.