1. Đêm [Dm]về tiếng mưa se [G]lạnh chợt nghe tiếng dế buồn nỉ [Dm]non
Tiếng đời lắm khi đau [G]lòng mà ai chưa từng bước [A7]qua
Người [Dm]thì có được giàu [Gm]sang, tình duyên đổi thay vô [C]vàng
Người[Am]thì một đời gian nan, tình duyên sao lắm bẽ [Dm]bàng [C][A][Dm]
2. Khi [Dm]ngày mới yêu ban [G]đầu, người ta vẫn ước hẹn ngày [Dm]sau
Nhưng rồi tiếng yêu nhạc [G]màu người quên đâu còn nhớ [A7]nhau
Người [Dm]về gác ngọc lầu [Gm]cao đèn hoa sáng lung linh [C]màu
Người thì nuốt lòng lệ [Am]đau lặng nghe tiếng dế đêm [Dm]sầu
[G]Ơ dẫu chỉ là bèo mây gió [Dm]trôi mà [Am]thương thương đến muôn đời
[C]Ơ mới hôm nào đường xưa có [Am]đôi giờ sao đành bỏ bạn người [Dm]ơi.
ĐK: Tiếng dế đêm [Dm]nay còn vang khắp nẻo quê [G]mùa
Tiếng dế lỡ [A]làng bởi vì tình duyên dở dang
Tiếng dế cô [F]đơn từ đâu vang vọng trời [Bb]đêm
Xôn xao tiếng [G]lòng cất lên một [Am]lần buồn nhớ vô [Dm]ngần
Tiếng dế cô [Dm]đơn còn đâu nức nở bên [G]trời
Khi duyên lở [A]rồi thôi đành làm kiếp hát rong
Hát khúc yêu [F]thương người ơi xin gửi ngàn [Bb]phương
Ơi tiếng dế [G]buồn héo hon đêm [Am]trường tình đã đôi [Dm]đường
3. [G]Đêm lẻ [F]loi Có [A]tiếng dế buồn thở [Dm]than
Chờ đợi người phương [C]xa nhưng người đi mãi không [A]về
Lời sợ [Dm]buồn tựa như núi [G]cao em ở [C]đâu có nghe lòng [G]đau
[G]Ơ dẫu chỉ là bèo mây gió [Dm]trôi mà [C]thương thương đến muôn đời
[Am]Ơ mới hôm nào đường xưa có đôi giờ sao đành bỏ bạn người [Dm]ơi