Có lẽ [Am]nào đi qua thương [F]nhớ là điều quá [G]khó cho đôi [C]mình
Ta còn nợ [Dm]nhau niềm tin đánh [Am]rơi, bơ vơ đường [G]dài rẽ lối sang [E]ngang
Giấc mơ dở [Am]dang chung một mái [Em]nhà với luống hoa [F]vàng và bầu trời đầy [G]sao
Em sẽ ru [Am]con bằng bài hát của [F]anh, thương nhau trong ánh [G]mắt chan chứa bao [C]điều
Nép dưới vai [Dm]anh trong ngày đầy [G]gió, bình yên đôi [E]khi chỉ là thế [Am]thôi [F][G]
Em có biết [Am]không, chuyện đời trớ [F]trêu, trái tim chúng [G]ta đâu thuộc về [C]mình
Ô cửa lặng [Dm]thinh bỗng chốc hóa phôi [Am]pha để lại cô [G]đơn dày vò những luống [E]hoa
Còn biết bao [Am]lời chẳng thể nói [Em]ra, hạnh [F]phúc là gì ? vì ai lựa [G]chọn?
Bao nhiêu nhớ [Am]thương dẫu chết lặng nỗi [F]đau một thời ta trao [G]nhau mãi là điều xứng [C]đáng
đi qua ngày [Dm]tháng nước mắt có bao [G]giờ khe khẽ lăn [E]dài, có lẽ [Am]nào [F][G]
Ô cửa ngày [Am]xưa giờ đây khép [Em]lại, lối về liêu [F]xiêu vết dấu hoa [G]rơi
Hoa nào là hiện [Am]tại, hoa nào là quá [Em]khứ tan biến một [F]đời theo cơn gió bay [G]xa
Nơi thinh lặng vỡ [Am]òa tiếng thét gào bi [Em]ai, con tim nào tan [F]vỡ gắn chặt bằng vết [G]thương
Thương nhau mục nát tro [Am]tàn, xa xôi ngàn muôn kiếp [Em]trước, dầu cho cuộc đời vô [F]nghĩa,
thương nhớ đã [G]từng đi [Am]qua [F][G][Am]