1. Người nhớ chăng người [Am]ơi mình đắm say vòng [G]tay
Môi còn thơm đẫm hương tình [E7]yêu ôi bờ vai ấm êm bao chiều
Cùng tiếng dương cầm [Dm]xưa [C]chìm đắm trong trời [Dm]mưa
Trong vườn [F]thu lá rơi rơi [E7]nhẹ và hạt mưa vướng đầy trên tóc.
Dòng tóc buông dài [G]thêm chiều xuyến xao chờ [F]ai
Dù ước ao hoài [E7]mong cánh chim mù [Dm]khơi đã xa ngàn [E7]năm
Còn nhớ chăng người [G]ơi người lãng du trời [C]xa
Em về [Dm]nghe ngẩn ngơ trời thu nghe tình [E7]ru đắng cay hồn [Am]côi.
ĐK:
[A]Trăng bồi hồi nhớ mùa [C#m]thu sắt se lòng [Bm]đau
[A]Ta còn gì [E]đâu thuyền trôi lững lơ về [A]đâu
Em đứng bên [D]cầu nhìn bờ sông đã xa [F]rồi
Nghìn trùng yêu mãi yêu [E7]người đành để xuân thì tàn [Am]phai.
2. Người nhớ chăng người [Am]ơi tình đã xa tầm [G]tay
Bao mùa thu lá rơi đầy [E7]sân bao ngày vui đã xa xa vời
Còn chút hương tình [Dm]yêu [C]thầm gửi theo ngàn [Dm]mây
Theo dòng [F]sông nước trôi vô [E7]tận cùng giọt sương thấm đầy trên lá.
Là thế thôi người [G]ơi dù đã yêu cuồng [F]say
Mình vẫn như đầu [E7]sông cuối sông ngàn [Dm]năm mãi chia lìa [E7]nhau
Tình nhớ ôi tình [G]đau còn tiếc chăng ngày [C]xưa
Thôi thì [Dm]như lá rơi tàn thu tan dần [E7]trong gió đêm buồn [Am]tênh.