1. Một đời lênh đênh trắng [Dm]tay yêu em [Gm]nhiều bao năm ngại [Dm]cưới,
Sợ tình vây kín thương [C]đau khi đời [Am]mình nghèo khó mai [Dm]sau.
Để rồi hôm nay xót [Bb]xa khi nhìn người mê kiếp xa [F]hoa,
Ngậm [Dm]ngùi thương tiếc duyên [C]ta tìm đâu giây phút mặn [F]mà. [A]
2. Phận nghèo như con nước [Dm]trôi đưa con [Gm]thuyền nơi nao lạ [Dm]bến
Mộng tình duyên kiếp mong [C]manh bao ngày [Am]sầu ngập mái xuân [Dm]xanh
Đường về hôm nay vắng [Bb]tanh mưa lạnh lùng qua mái tranh [F]xơ
Chạnh [Dm]lòng thương nhớ bơ [C]vơ nhân thế [Am]ơi sao mà hững [Dm]hờ.
ĐK:
Từ [F]lâu âm [Am]thầm sống kiếp nghèo [Dm]nàn
Bao cuộc [F]tình bao [Am]lần dang dở trong [Dm]tôi
Bởi trắng [Am]tay nên [C]người ta mới phụ [F]mình
Thân phận [Am]nghèo nên lòng dám trách chi [Dm]ai.
3. Làm người ai không ước [Dm]ao mơ [Gm]sang giàu lợi danh quyền [Dm]quý
Mà trời cho con trắng [C]tay nên một [Am]đời ôm lấy chua [Dm]cay
Nhìn đời bon chen đổi [Bb]thay bao cuộc tình mua bán trao [F]tay
Lạy [Dm]trời thương xót thân [C]con cho kiếp [Am]sau không là kẻ [Dm]nghèo.