1. Cha [G]đứng với con nhìn phố xa xa
Dặn [C]con ra sao cứ [Em]luôn mỉm cười
Như [Am]cách cha dấu mệt mỏi ngày dài
Thì [C]trở về nhà vẫn [G]ắp niềm vui.
Cha [G]nói với con phải vững tin lên
Đừng [C]bao giờ quên giấc [Em]mơ của mình
Tuổi [Am]thơ của con có cha đồng hành
Là [C]điều vô [D]giá.
T-ĐK:
[C]Ngày con thêm lớn khôn
[G]Cảm nhận thêm rõ hơn cuộc đời
[Am]Con biết cha đã thăng trầm
Con biết cha còn muôn lời thầm [D]lặng
ĐK:
Vì sao cha [G]ơi, chẳng kể con nghe
Điều cha tiếc [Bm]nuối từ lâu chôn giấu
Khi đã [Em]quên đam mê đời mình
Để con no [C]ấm cha chật vật mưu [D]sinh.
Vượt qua sóng [G]gió, lời cha dẫn bước
Mở rộng tim [Bm]con, bao dung như cha
Trong đêm đau [Em]thương vẫn yêu cuộc đời
Vẹn nguyên mơ [C]ước như ánh sao [D]trời
Nhưng sao không [C]nói cùng [D]con cha [Em]ơi?
2. Khi [G]những cánh chim mùa cũ bay qua
Càng [C]mang nhiều hơn bóng [Em]mây tuổi già
Tại [Am]sao cha không thảnh thơi nhàn hạ
Nhận [C]về muộn phiền không [D]nói được ra.
Con [G]đứng với cha một quãng xuân xanh
Niềm [C]tin về cha chẳng [Em]bao giờ ngừng
Nhưng [Am]sao bao nhiêu điều cha chịu đựng
Con [C]không được [D]biết.
T-ĐK:
[C]Thời gian trôi quá nhanh
[G]Chẳng một ai sống hơn một lần
[Am]Khi đã quen với thăng trầm
Con biết cha có vết thương trong [D]tim.
ĐK:
Vì sao cha [G]ơi, chẳng kể con nghe
Điều cha tiếc [Bm]nuối từ lâu chôn giấu
Khi đã [Em]quên đam mê đời mình
Để con no [C]ấm cha chật vật mưu [D]sinh.
Vượt qua sóng [G]gió, lời cha dẫn bước
Mở rộng tim [Bm]con, bao dung như cha
Trong đêm đau [Em]thương vẫn yêu cuộc đời
Chịu nhiều tiếc [C]nuối khi ngước lên [D]cao
Sao cha không [G]ở cùng con lâu hơn?
* [Eb]Con cứ tin con [D]đã luôn hiểu [C]hết về cha
[D]Nhưng con không phải.
ĐK:
Vì sao cha [G]ơi, chẳng kể con nghe
Điều cha tiếc [Bm]nuối từ lâu chôn giấu
Khi đã [Em]quên đam mê đời mình
Để con no [C]ấm cha chật vật mưu [D]sinh.
Vượt qua sóng [Ab]gió, lời cha dẫn bước
Mở rộng tim [Cm]con, bao dung như cha
Trong đêm đau [Fm]thương vẫn yêu cuộc đời
Chịu nhiều tiếc [C#]nuối khi ngước lên [Eb]cao
Sao cha không [Ab]ở cùng con lâu hơn?