1. Sao anh không [Am]đến khi mùa đông [C]về,
sưởi ấm bàn [F]tay khô héo vì chờ [C]ai.
Mắt ướt hoen [Am]mi theo sầu rớt [E]lệ,
nhỏ xuống tình [G]đời ấm nỗi cô [C]đơn.
2. Sao anh không [Am]đến theo mùa xuân hồng,
cùng với ngàn [F]hoa khoe sắc tình nồng [C]say.
Hay bướm ong [Am]kia anh đành lỡ hẹn,
bụi phấn trần [E7]đời làm quên mất tình [Am]xưa.
ĐK:
Anh đã [Dm]đến khi em còn say [C]giấc.
Trời đông [Am]lạnh anh nhẹ nhàng ngắm em [C]mơ.
Giấc mộng đầu [A7]xuân nên thơ cho lứa [Dm]đôi,
tha thiết tình [E7]nồng của nắng hè [C]vui.
Anh đã [Dm]đến mang thu về êm [C]ái.
Đưa lá [Am]vàng theo cuộc tình hắt hiu [C]bay.
Ghé mộng chiều [A7]đông lênh đênh thêm xót [Dm]xa.
Thương mắt nhạt [E7]nhòa chờ héo tim yêu ngày [Am]nào.
3. Sao anh không [Am]đến khi mùa thu về,
nhìn lá vàng [C]rơi trải lối nối tình [Am]ta.
Em vẫn nhớ [C]thương thu nào vẫn [E]hẹn,
nhẹ bước vườn [G]chiều hát khúc tình [C]ca.
4. Sao anh không [Am]đến khi hè nắng hồng,
chợt mát hồn [C]ai lời ân ái nồng [Am]say.
Em vẫn mãi [C]yêu muôn đời vẫn [Am]đợi,
vì trái tim [E7]em muôn kiếp đã thuộc về [Am]anh.