1. Sao anh đành phụ [Am]em để kết cục [Dm]hai ta không trọn nghĩa vẹn [Am]tình
Sao anh đành bỏ [Em]em để đường [G]đời giờ đây quá chênh [C]vênh
Sao anh đành làm [F]ngơ từng ngày [Dm]dài mình [G]em rất bơ [C]vơ
Từng đêm [Am]chờ thảng [A7]thốt giữa cơn [Dm]mơ
Buồn vật [G]vờ ngồi đếm bao niềm [E7]nhớ.
2. Anh đi vào đời [Am]em bằng những lời yêu [Dm]thương ban đầu rất ngọt [Am]ngào
Anh gieo vào lòng [Em]em cả một [G]trời mộng mơ những trăng [C]sao
Anh ra khỏi đời [F]em bằng tuyệt [Dm]tình, bằng [G]vô ý vô [C]tâm
Mải mê [Am]cùng người [A7]mới đến thay [Dm]em
Rồi bỏ [E7]mặc một nỗi đau lặng [Am]thầm.
ĐK: Ngày nào vừa [F]yêu anh nói [G]rằng đến trọn [C]đời
[Am]Mình là của [Dm]nhau cho [E7]dẫu đường xa vời [Am]vợi
Nay anh quên [G]rồi, anh đi theo [C]người
Nhà xưa vắng [G]tanh, em bước [E7]về thật lẻ [Am]loi.
3. Sao anh đành vùi [Am]chôn cả quãng đời [Dm]hai ta gây dựng mối tình [Am]đầu
Sao anh đành bội [Em]xóa từng kỷ [G]niệm mình ghi khắc tên [C]nhau
Sao anh đành phủi [F]tay mà lạnh [Dm]lùng nhìn [G]em nếm chua [C]cay
Giờ trơ [Am]trọi nhìn [A7]gió cuốn hoa [Dm]bay
Ngày từng [E7]ngày thật khó vơi sầu [Am]này.