1. Đêm lắng [Am]nghe hồn cô đơn đi vào tối
Tim nát [Dm]tan nghe tiếng [F]xưa réo gọi tôi [E7]về
Sài Gòn [F]ơi đôi mắt người [Dm]xưa
Long lanh [G]trong những chiều thu xa [E7]vắng.
Tôi nhớ [Am]em bao kỷ niệm êm ái
Nay cách [Dm]xa tôi ấp [F]ôm trên xứ [E7]người
Bao đau [F]thương lòng [G]tôi cay [C]đắng
Biết bao [E7]giờ cho gặp [G]lại người [Am]thương.
ĐK:
Thôi nhé [Am]em kiếp đời là kiếp lưu [Em]đày
Cho dù ngàn năm cách [G]xa,
Nhưng con [F]tim vẫn còn trong [Em]trắng
Đừng buồn nghe [G]em,
Vì [E7]đời chỉ là giấc mơ [Am]thôi.
2. Bao tháng [Am]năm miệt mài trên đất khách
Bao luyến [Dm]thương, bao vấn [F]vương giòng đời trôi [E7]dạt
Sài Gòn [F]ơi tôi vẫn thường [Dm]hay
Lang thang [G]trong những chiều mưa giăng [E7]xám.
Đêm xót [Am]xa quay về trong quá khứ
Bên ánh [Dm]trăng, bên ánh [F]sao trên xứ [E7]người
Nhưng bỗng [F]sao lòng [G]tôi xa [C]vắng
Nhớ thương [E7]hoài người [G]trong mộng mà [Am]thôi.
ĐK:
Thôi nhé [Am]em kiếp đời là kiếp lưu [Em]đày
Cho dù ngàn năm cách [G]xa,
Nhưng con [F]tim vẫn còn trong [Em]trắng
Đừng buồn nghe [G]em,
Vì [E7]đời chỉ là giấc mơ [Am]thôi.
* Sài Gòn [G]ơi! tôi [E7]đã mất em [Am]rồi [Dm]
Sài Gòn [G]ơi! tôi [E7]đã mất em [Am]rồi [Dm]
Sài Gòn [G]ơi! tôi [E7]đã mất em [Am]rồi.