1. Buồn [Dm]ơi chân bước lang thang đi [C]trong [A7]nắng hạ la [Dm]đà
Tình sầu lên mắt hoang [Gm]vu, đầy quạnh [A7]hiu
Nỗi bâng [Dm]khuâng ta đứng bên [Gm]đời
Nghe đời [F]nghiêng chút nắng phù [A7]du
Còn sắc [Gm]vương thế [A7]là giọt cuối chiều [Dm]tàn
Về đâu [F]hỡi bước chân [Gm]son mãi dạt phương [Bb]buồn
Hết [Gm]rồi tương lai mù [F]khơi, đã hết [A7]rồi, con đường mồ [Dm]côi.
ĐK:
Vì [Dm]sao trên bến yêu tịch [F]liêu, tháng năm [C]qua ôm ảnh đợi cố [Dm]chiều
Nghe nỗi [Gm]đau đêm về, gót chân [A7]mòn, cuộc đời [Dm]ơi!
Ta rong hoang để phôi phai ngày [Gm]buồn tôi tìm [C]nhặt từng dấu yêu dạt [F]xiêu
Rớt bên [Gm]đời năm [A7]tháng mờ ân [Dm]tình.
Ta chơi [Dm]vơi trùng khơi trong cơn [Gm]mê
Dòng ngược [Dm]xuôi cõng thương [C]đau, mỏi mòn khắn [F]phần
Qua [Bb]ngõ [A7]sầu hoàng [Dm]hôn.
2. Thời [Dm]gian nghiệt ngã vô tâm, sa [C]chân [A7]giữa dòng mê [Dm]đời
Mà đời sao lắm truân [Gm]chuyên, đầy giông [A7]bão
Thế nhân [Dm]ơi! Ta khóc trăm [Gm]chiều
Cõi trầm [F]luân thương xót từng [A7]đêm
Lệ nhớ [Gm]ai tháng [A7]ngày mòn mỏi hoài [Dm]trông
Nhạn sầu [F]ai khóc kêu [Gm]thương, xót dạ đêm [Bb]mòn
Bóng [Gm]ơi, ta ru đời [F]ta, ta ru [A7]hoài, ru đời bể [Dm]dâu.