Vẫn [Am]biết em yêu dại khờ, một mình [Dm]cứ bao đêm mong chờ
Nước [G]mắt tuôn rơi đôi lần, buồn thương [C]vô cớ
Điều gì [Dm]khiến con tim em [E7]mong đợi, dù vẫn [Am]biết yêu [G]thương quá xa [C]vời
Vậy thì [Dm]đúng hay sai, ai [E7]sẽ cho em câu trả [Am]lời.
Mọi người [Am]nói em yêu sai lầm, rồi chỉ [Dm]biết âm thầm chấp nhận.
Cuộc [G]sống đâu cho em nhiều điều như [C]mong muốn
Phải tập [Dm]sớm quên đi những [E7]thói quen, phải tập [Am]bước một [G]mình dẫu chông [C]chênh.
Chẳng cần [Dm]biết mai sau ra [E7]sao, em vẫn không ân [Am]hận.
Vậy là mình chẳng [Dm]sống cho nhau, chẳng [G]thể bên nhau, chẳng [C]níu tay nhau nữa [F]rồi.
Chỉ vì [Dm]trót yêu thương vội [E7]vàng, giờ như hai [Am]lối [A7]
Bởi vì mình chẳng [Dm]nghĩ cho nhau, chẳng [G]hiểu cho nhau, chỉ [C]đến với nhau khi âu [F]sầu.
Để [Dm]mai khi nhìn thấy [E7]nhau, xem như quá [Am]xa lạ.
* [Am]Yêu là em chấp [G]nhận dù miệng đời đúng [C]sai em vẫn không ân [F]hận
Chỉ [G]biết yêu anh không nguyên [E7]nhân chẳng thay [Am]đổi hơ….[Dm]wơ
Em [G]đã quên đi những [C]thói quen mình đã [F]có
Rồi [Dm]mai chợt nhìn thấy [E7]nhau, nhìn nhau như [Am]xa lạ
Phải [Dm]chăng trong tâm trí [E7]anh em mãi là người xa [Am]lạ.