1. Này bình minh [C]xin đừng thức dậy mỗi [G]sớm mai
Vì anh [Am]biết, ngày mai anh không còn [Em]em trên đời
Vì em [F]đã xa anh [Fm]rồi người [Em]đi về nơi [Am]xa
Biển trời [Dm]mênh mông vậy lạc nhau do duyên số [G]thôi.
2. Và hạt [C]mưa không ngừng rơi khi anh [G]nhớ em
Hòa trong nước [Am]mắt là bao kí ức sao [Em]quá xa vời
Người bỏ [F]anh chẳng nói [Fm]một lời, để [Em]anh nơi đây chơi [Am]vơi
Từng đêm [Dm]trôi, anh nhớ tiếng em người [G]ơi.
ĐK:
Và người bỏ [C]anh chạy theo ai kia phía mặt [G]trời
Giọt buồn còn [Am]vương bờ mi lệ anh sao cứ [Em]rơi
Chỉ là một [F]chút nhớ em thôi mà chỉ là [Em]gió mang nỗi buồn [Am]ngang qua
[Dm]Sao lòng anh vấn vương
[F]Đong đầy bao nhớ thương khi nhìn [G]em
Đi về nơi [C]xa.
* [F]Sao chỉ là vết thương
[Dm]Sao lòng anh vấn vương khi nhìn [G]theo
Phía mặt trời có [C]em.