1. Duyên phận người [Dm]ơi đời con [F]gái đục [A7]trong bởi do [Dm]trời
Khi đã yêu [Gm]rồi sang [Dm]hèn cũng thế mà [C]thôi
Mà [D7]lòng người bạc [Gm]đen lời yêu nhiều gian [Dm]dối chóp lưỡi đầu [A7]môi
Nói bao nhiêu lời ngọt ngào êm ái trên môi.
2. Trong những chiều [Dm]buông hoàng hôn [F]xuống [A7]càng thêm nỗi u [Dm]buồn
Ai nỡ bạc [Gm]tình đem [Dm]lòng trao đến người [C]ta
[D7]Dập vùi đời [Gm]hoa tàn theo ngàn cơn [Dm]gió không chút sầu [A7]lo
Lỡ yêu anh rồi nên đành chấp nhận người [Dm]ơi.
ĐK:
Tình [D]yêu khi mới [Bm]vào lòng luôn thấy vui [D]nhiều
Ngày đầu yêu [A]nhau em đâu ngờ tình sầu tan [D]vỡ
Một người quay [G]đi cho một người hoen ướt [D]mi
Nỗi đau khôn [A]nguôi khi bướm ong tỏ [A7]đường đi chắp cánh mà [Dm]bay.
3. Thôi kể từ [Dm]đây niềm vui [F]ấy [A7]chìm theo tháng năm [Dm]dài
Ôm nỗi u [Gm]hoài theo [Dm]thời gian xóa mờ [C]đi
[D7]Mộng lòng từ [Gm]nay niềm vui tìm đâu [Dm]thấy
Tình chết từ [A]lâu những đêm u [A7]sầu chỉ còn kỷ niệm mà [Dm]thôi.