1. Trót mang kiếp phượng đời cho nỗi [Dm]buồn [Gm]
Cảm ơn tình [A7]yêu cảm ơn người [Dm]thương [Bb]
Bài ca cung [Dm]thứ ai hát lâm [Gm]ly
Tiếc một thời chẳng nói [A7]gì
Đành [Bb]lòng người ở người [A7]đi.
2. Biết bao kỷ niệm ngày xưa mất [Dm]rồi [Gm]
Viết lên nhật [A7]ký xót xa đời [Dm]tôi [Bb]
Tìm đâu dĩ [Dm]vãng áo trắng ngây [Gm]thơ
Mắt buồn chiều nghiêng nón [A7]chờ
Còn thương dáng ai thẫn [Dm]thờ.
ĐK:
Cánh phượng rụng tả [Bb]tơi tâm [C]tư sao rối [F]bời
Nhớ nhau để lòng nhức [Dm]nhối
Đời ta là dòng [Gm]sông thuyền xa rồi thương với [F]bóng
Nỗi mong [Dm]chờ này ai biết [A7]không.
3. Đếm bao xác phượng là bao nỗi [Dm]buồn [Gm]
Tiếng ve sầu [A7]như mắt ai lệ [Dm]tuôn [Bb]
Lời xưa đã [Dm]hứa vẫn nhớ nhau [Gm]luôn
Mỗi mùa hè sẽ có [A7]phượng
Phượng ơi biết không tôi [Dm]buồn.