Ngâm thơ:
Quê hương nuôi con bằng Dân ca ví giặm
Giọt sữa chắt chiu khoai sắn dưa cà
Cho con lớn lên tháng ngày đằng đẵng
Quá nửa cuộc đời luôn nâng bước đi xa
Xứ Nghệ [B7]ơi, quê hương bao thương bao [C]nhớ
[Em]Nơi có mẹ [B7]cha dưỡng dục sinh [D]thành
Nơi sinh ra câu hò điệu [C]ví
Sông Lam núi [D]Hồng cảnh đẹp như [B7]tranh
Con chưa [Em]về để giặm thương giặm [G]nhớ
Để ví đò [Em]đưa trên sông nước bồi [C]hồi
Giọt mồ [D]hôi ướt vai chát [G]mặn
Vất vả nhọc [D]nhằn vẫn câu [Bm]hát ngân [Em]nga
Có phải quê [Em]nghèo gừng cay muối [Am]mặn
Câu hát nằm [B7]nghiêng gió Lào bỏng [Em]cát
Bao thấm đẫm hồn thiêng sông [G]núi
Nên ví giặm [Am]rồi càng hiểu tấm lòng [B7]nhau
Ở nơi [C]xa chưa kịp [Em]về xứ Nghệ
Nơi quê nhà vinh danh ví [Am]giặm
Nghe tiếng à [D]ơi như lời mẹ [Am]hát
[D]Cho ví giặm quê [Bm]mình cất [C]cánh bay [Em]xa