1. Nhớ quá là [Dm7]nhớ bẵng mấy năm lìa [Bb7]xa [A7]
Héo hắt sầu [Dm7]úa lần sau cùng tiễn [G7]đưa
Tưởng như giấc [A7]mộng ôi nói sao cho [Dm]vừa
Thì thầm gọi [Bb7]tên chỉ thấy thêm buồn [Gm]tênh. [A7]
2. Nhớ quá là [Dm7]nhớ năm tháng như chậm [Bb7]trôi [A7]
Trái đất im [Dm7]tiếng lặng nghe lời trối [G7]trăn
Dầu xa ngút [A7]ngàn ta vẫn yêu vô [Dm]vàn
Sài Gòn của [Bb7]ta cho [C]dẫu em đổi [Dm]thay.
ĐK:
[Dm7]Vết tích cũ [G7]lay tâm tư
[Dm7]Đêm nhớ [F]ca dao mẹ [Bb7]ru
[A7]Trong chiêm bao [Dm7]vẫn nguyên vẹn
[Bb7]Vòm trời [A7]bé thơ hôm [Dm]nào
3. Nhớ quá là [Dm7]nhớ không nói lên lời [Bb7]đâu [A7]
Những ước mơ [Dm7]cũ chợt tan thành khói [G7]mây
Tạm dung xứ [A7]người ray rứt bâng khuâng [Dm]hoài
Trả lại dùm [Bb7]ta nhung [C]gấm hoa mộng [Dm]xưa.
* Kỷ niệm nghìn [Bb7]năm ôm [C]ấp trong lặng [Dm]câm
Hẹn một ngày [Bb7]mai quê [C]cũ ta dừng [Dm]chân.