1. Mây nhẹ [Am]trôi bếp ai vương khói [E7]chiều
Đồng vàng [Dm]ươm thơm mùi lúa quê [Am]hương
Hàng cau [G]xanh vút cao nghiêng bóng [C]dài,
bỗng mơ [E7]màng nhớ lại những ngày [E7]xưa.
2. Thuở còn [Am]thơ mỗi khi về quê [E7]nội,
được nội [Dm]thương hay bồng bế trên [Am]tay,
Rồi thời [G]gian thoáng nhanh nội đã [C]già,
tháng năm [E7]dài tóc nội bạc màu [Am]sương.
ĐK : Chiều xưa phai [C]nắng nội thường hay [D]ra ngoài vườn
chăm [G]lo cho mấy dây bí [C]bầu trên giàn kết trái đơm [Am]hoa
Trời sa mưa [D]giông , nội ngồi bâng [G]khuâng
lo cơn gió [C]mùa đang [E7]về hư đọt trầu [Am]xanh.
3. Nội giờ [Am]đây đã xa ngàn phương [E7]trời
Kỷ niệm [Dm]con muôn đời vẫn không [Am]quên.
Chiều làng [G]quê bỗng nhiên sao thấy [C]lòng,
vấn vương [E7]buồn nhớ nội của ngày [Am]xưa .