1. [Dm]Tiếng khóc bé thơ trong cuộc [Dm]đời
Oe [C]oe giữa hoang mang mọi người
Chẳng [Am]còn lời ru quen bên chiếc [Asus4]nôi.
[Dm]Nước mắt lấp che bao nụ cười
Liêu [C]xiêu xác thân nay rã rời
Bàng [Am]hoàng bệnh đau kia gieo khắp [Dm]nơi.
2. [Dm]Bóng tối phủ lấp che địa cầu
Nhân [C]gian mãi gieo bao hận sầu
Lòng [Am]người giờ sao hay ghen ghét [Asus4]nhau.
[Dm]Thế giới biết bao nhiêu phận nghèo
Lang [C]thang đói ăn ôi thật nhiều
Ruộng [Am]đồng ,rừng cây nay tiêu [Dm]điều.
ĐK1:
[Dm]Trên cao xin hãy rủ lòng thương
Cho [C]con thêm được hiểu tỏ [F]tường
Đời [Em7]người trọng quý nhất tình [A7]thương
[Gm]Nơi nơi không còn có hận [Dm]thù
Cho [C]nhau tiếng yêu thương đồng [Am7]loại
Sẻ chia cơm áo thắm đượm tình [Dm]thương
[C]Đượm tình [Dm]thương.
3. [Dm]Hãy nhớ chúng ta là hạt bụi
Mong [C]manh giữa phong ba cuộc đời
Chỉ [Am]cần một cơn gió cuốn [Asus4]trôi.
[Dm]Thế giới đã đau thương nhiều rồi,
Kiêu [C]căng muốn sao được bằng trời
Để [Am]rồi chẳng còn chi hỡi kiếp [Dm]người.
ĐK2:
[Dm]Con xin cho con hiểu được con
Bao [C]năm con ngụp lặn thế [F]trần
Miệt [Em7]mài đầy cám dỗ phù [A7]vân
[Gm]Xin cho nhân loại biết phận [Dm]mình
Xin [C]cho nhân loại được hòa [Am7]bình
Nguyện cho thế giới ,sớm được bình [Dm]yên
[C]Được bình [Dm]yên.