Nhà xưa còn [D]đây, Mẹ đã xa [G]rồi.
Giọt mưa [C]chiều, theo [E]gió vẫn qua [D]đây.
Giọt sương [Am]mai, vẫn [D]về trên phiến [G]lá.
Mà bóng [D]Mẹ, xa khuất mãi ngàn [G]thu.
Lời xưa Mẹ [D]khuyên, còn mãi bên [G]thềm:
“Rằng đến [C]trường Con [Em]cố gắng cho [G]ngoan.
Vì mai [Am]đây, Mẹ [D]về bên sông [G]vắng.
Vạn nẻo [D]đường, sương [Am]gió sẽ riêng [G]Con”.
Mẹ [Gm]ơi! đời [D7]sao tàn quá [Gm]vội.
Dù cho [Gm]đường cho [Bb]lối mãi còn [Gm]đây.
Từ biệt dương [Cm]gian, Mẹ quẳng [Bb]gánh bên [D7]đường.
Mẹ hết nhọc [G]nhằn, đời [D7]Con mới biết long [Gm]đong.
Chiều [G]nay dâng lên Mẹ [Am]yêu, một nén hương [G]trầm.
Gọi tiếng [C]Mẹ qua [Em]hương khói lung [G]linh.
Mẹ ra [Am]đi, như nụ hoa trong [G]gió.
Một thoáng [D]chiều, tan [D7]về chốn hư [G]vô.