Ngày [Em]đó cứ ngỡ anh thật [Am]đáng yêu
Một chàng [C]trai thuỷ chung nhất [Em]trên đời
Giờ tôi mới biết tôi thật [G]đáng thương
Và [C]tôi chẳng là gì [Bm]của anh.
[Am]Xung quanh anh có bao người con gái
Đều [G]muốn sánh đôi bên đời
Còn [Am]tôi thấy tôi sao nhỏ nhoi quá
Thật [C]chẳng xứng với người [Bm]ta.
Đời [Em]nếu biết trước thì chẳng [Am]nói chi
Tội nghiệp [C]cho chính tôi lỡ [Em]yêu người
Người cũng chẳng nói nhưng thật [G]nhẫn tâm
Cứ [C]ngỡ anh là của [Bm]riêng tôi.
Giờ [C]mới nhận ra trắng [G]đen tình yêu
Đắng [D]cay vì yêu là [Em]thế nào
Bao năm [C]qua nay mới [D]hay tôi là người thừa [Em]của anh.
ĐK:
Thật đáng [Em]thương cho chính tôi người [C]ơi
Anh chẳng yêu [D]sao chẳng nói rõ một [G]lời
Thật đáng [Am]thương cho trái tim mộng mơ
Người như [Bm]anh chẳng thế nào dành cho tôi.
Thật đáng [Em]thương cho ước mơ nhỏ [C]nhoi
Ôm nỗi [D]đau khi thất vọng thật [Em]nhiều
Đành thế [Am]thôi biết trách ai giờ đây
Khi tôi chỉ [Bm]là một người thừa trong trái [Em]tim anh.