Thành [C]phố, vội [Am]vã.
Dòng người [Dm7]xô, tan vào [G]ta.
Chiều [C]xuống, trời dần [Am]buông.
Ta [Dm7]buồn, ta cô [G]đơn.
Chiều sân [C]bay, dòng thư [Am]tay.
Em gửi [Dm7]ta muôn ngàn thương [G]nhớ
Rồi ta [C]mơ, chuyện tình [Am]thơ.
Ta và [Dm7]em hai người bên [G]nhau.
Anh vượt [C]nắng, em vượt [Am]gió.
Ngàn cây [Dm7]số, đến bên [G]em.
Vậy mà [C]sao, giờ [Am]đây,
Em và [Dm7]ta hai người xa [G]lạ.
Hà Nội lạnh [C]lắm. Sài Gòn đổ [Am]mưa.
Em đã ngủ [Dm7]chưa? Hay mi vương lệ [G]sầu?
Lần đầu dạo [C]phố, tay đan vào [Am]tay.
Nép bên [Dm7]anh, em hỏi [G]nhỏ:
“Ngoài trời lạnh lắm [C]không?” – “Có anh ở đây [Am]rồi!”
Lạnh lắm phố vào [Dm7]đông. Ôm em vào [G]lòng.
Người đời đầy bão [C]giông
Anh không ở bên [Am]rồi.
Chỉ còn chút [Dm7]nhớ, chút bồi hồi về [G]em.[G7]
Mộng [C]mơ!