Miền Trung đất bồi phù [G]sa
Người miền Trung gian khó nhiều đời [C]qua
Từ khi anh xa quê [Am]nhà, từ đó em nhớ mong người [D]xa
Mùa đông mây lững lờ [G]trôi
Trời miền Trung mưa lắm bạn tình [C]ơi
Chờ anh nay bao đông [Am]rồi, mà [D]anh chưa về bến [G]đợi.
Sao [G]Rua nhớ ai mà [Am]đêm đêm vẫn còn [C]thức
Trăng khuya nhớ [Am]ai, trăng vỡ giữa lòng biển [D]khơi
Lòng [G]em nhớ [Am]ai, em còn mong chờ người [D]xa
Con sông quê nay đã già mà người đi biền biệt phương [D7]xa.
Dòng sông vẫn [G]trôi, đò [Am]xưa nay không còn [C]nữa
Mây kia vẫn [Am]bay, sao hờ hững giữa đất [D]trời
Miền [G]Trung nước [Am]lên, đau lòng xa rồi người [D]em
Ơi Quê hương man mác [D7]buồn
Chiều miền Trung mưa tím bến [G]sông.
Chiều nao anh về Miền [G]Trung, hỏi người em gái nhỏ ngày [C]xưa
Thì hay em nay đi [Am]rồi, chiều đông nước dâng đầy [D]vơi
Tình yêu chưa trọn thành [G]đôi, mà lòng đau như cắt bạn tình [C]ơi
Dù cho em nay xa [Am]rồi, miền [D]Trung vẫn thương trọn [G]đời.