1. Vì [C]người phương xa, [D]mắt môi rồi [Bm]cũng nhạt nhòa [Em]
Chỉ [Am]là như mây thoáng [D]qua cớ sao thời [G]gian hóa đá
Nặng [Am]lòng ai mang nhớ thương trách [Bm]sao thế nhân vô thường
Một [Am]lần người gieo vấn vương một [B7]đời mình ôm tổn thương.
2. Chỉ [C]là hôm nay [D]biết đâu chẳng [Bm]có sau này [Em]
Lạc [Am]loài tay đánh mất [D]tay, biết ai chờ [G]ai nữa đây?
Hẹn [Am]thề giờ như gió mây sẽ phai theo [Bm]năm tháng vơi đầy
Một [Am]lần người gieo đắm say một [B7]đời mình đau thế đấy!
ĐK:
Là yêu [C]quá cố [D]chấp nên ta chẳng [Bm]thể quay đầu [Em]
[Am]Ngàn năm đáng tiếc [D]khi mình vô tình [G]lạc mất nhau.
Là yêu [C]đến buốt [D]giá trái tim này [Bm]biết bao giờ [Em]
Gặp [Am]lại chỉ mong thấy [Bm]nhau bình [Em]an
Vẹn [Am]tròn sau những năm [Bm]tháng phai [Em]tàn.