Anh hỏi [C]em mỗi độ xuân [G7]về trên đất [C]Mỹ
Em có bao [Dm]giờ có bao [G7]giờ nghĩ đến Việt [C]Nam
Có chứ anh! Em [Dm]vẫn thường mơ [G7]về
Quê nhà xa vời với phố phường thân [C]yêu.
Sao em quên [C]được khi lúc [Am]nào mẹ cũng âu [Dm]lo
Về những người [G7]thân còn ở lại quê [C]nhà
Mẹ cứ thở [Am]dài và [G7]mẹ luôn hỏi [C]mãi
Đến bao [Dm]giờ mới được [G7]về sống ở Việt [C]Nam.
Mẹ yêu dấu [C]ơi! Con [G7]biết trả lời [C]sao
Khi không ai biết được ngày [Am]về
Nhưng riêng [G7]con, con biết thật một điều
Một [C]điều rất không [Dm]vui
[G7]Là… mẹ yêu dấu [C]ơi
Mẹ [Am]sẽ gửi nắm xương [G]tàn
Trên đất [G7]nước người [C]ta.
Nhìn mắt mẹ [Am]buồn, em chợt [F]thấy xót [C]xa
Em biết [G]mẹ đang [G7]rất nhớ quê [C]nhà
Mẹ vẫn [Dm]nói, anh ơi mẹ nhớ nhất
Nhớ gốc mai [G7]vàng trước ngõ lúc xuân [C]sang.