1. [Am]Mẹ vẫn hay hỏi [Em]tôi khi nào về, [F]mẹ chờ cơm đấy [C]nhé! [G]
[Am]Mẹ thường hay lo [Em]nắng mưa sẽ làm [F]tôi khi đau khi [G]bệnh
[Am]Mẹ thường hay nghĩ [Em]tôi như đứa trẻ [F]dù tôi nay đã [C]lớn
[G]Đã trưởng [Am]thành chẳng cần mẹ [Em]phải quan tâm chẳng [F]muốn mẹ mãi chăm [G]lo.
ĐK:
“Mấy giờ [C]về? Có đói [G]không?
Muốn ăn [Am]gì để mẹ nấu [Em]cho!”
Mẹ cứ [F]hỏi tôi thế, mỗi ngày [C]luôn như vậy,
Và [Dm]tôi vô tâm lãng [G]quên!
“Có mẹ [C]chờ! Có mẹ [G]chờ!
Nhớ về [Am]nhà ăn cơm nhé [Em]con!”
Giờ thì [F]ai sẽ nhắn những dòng [Em]tin nhắn [Am]ấy
Để [Dm]tôi mỗi ngày [G7]nghĩ mình vẫn có [C]mẹ!
2. [Am]Điều hối tiếc nhất [Em]trong cuộc đời là [F]những ngày ta lãng [C]phí [G]
[Am]Khoảng thời gian có [Em]thể bên mẹ và [F]nói lên câu yêu [G]thương
[Am]Những điều ta cứ [Em]cho là bình thường [F]lại thật sự quý [C]giá
Ta [G]quên mất [Am]rằng mẹ chẳng ở [Em]mãi bên ta, mẹ [F]chẳng ở mãi bên [G]ta.
ĐK:
“Mấy giờ [C]về? Có đói [G]không?
Muốn ăn [Am]gì để mẹ nấu [Em]cho!”
Mẹ cứ [F]hỏi tôi thế, mỗi ngày [C]luôn như vậy,
Và [Dm]tôi vô tâm lãng [G]quên!
“Có mẹ [C]chờ! Có mẹ [G]chờ!
Nhớ về [Am]nhà ăn cơm nhé [Em]con!”
Giờ thì [F]ai sẽ nhắn những dòng [Em]tin nhắn [Am]ấy
Để [Dm]tôi mỗi ngày [G7]nghĩ mình vẫn có [C]mẹ!