1. Em cần thời [Dm]gian, để tim mình tĩnh [Am]lặng
Để nhìn mọi [Bb]thứ bớt đi màu [F]tối xung quanh
Nhắn [Gm]đêm hãy mưa nhiều thêm để che [Am]lấp đi
Những nghĩ [Bb]suy cứ muốn vang thành tiếng [C]khóc.
Em mở quyển [Dm]sách, dõi theo câu chuyện [Am]buồn
Tạm rời xa [Bb]đi nỗi đau giằng [F]xé của mình
Em [Gm]nghĩ rằng mình còn vui hơn câu [Am]chuyện đó
Mà [Bb]sao nước mắt vẫn cứ rơi hoài xuống [C]đây.
ĐK:
Dặn lòng [Dm]quên đi quên đi đêm xưa anh [Am]vẫn rất gần
Vẫn [Bb]là câu chuyện dõi [F]theo bên em
Khi em [Gm]rơi nước mắt, buông [Am]nhẹ tiếng nấc
Vì chuyện [Bb]buồn người ta viết [C]nên.
Anh đã [Dm]lau đi lấp đi hết những khoảng [Am]trống ấy mà
Dỗ [Bb]dành cả ngày để [F]em vui hơn
Nhưng mà [Gm]giờ em khóc, em [Am]nhoè mắt ngẩn ngơ
Tìm [Bb]anh mà chẳng thấy [C]đâu
À ta đã chia [Am]tay mất [Dm]rồi.
2. Em chọn cho [Dm]anh, lối đi không nặng [Am]nề
Em chọn cho [Bb]em, những gì đẹp [F]nhất giữ lại
Nếu [Gm]lỡ mai sau gặp nhau, anh có [Am]mỉm cười
Có [Bb]thể nào đừng vờ như không [C]thấy em.
Biết mình yếu [Dm]đuối, thế nên em lạnh [Am]lùng
Nhẹ nhàng xa [Bb]anh, chẳng để níu [F]kéo mỏi mệt
Em [Gm]chỉ để dành nước mắt khóc một [Am]mình thôi
Chỉ [Bb]sợ có lúc yếu đuối làm phiền đến [C]anh.
* Tìm đâu [Dm]thế gian có được chân tình như [Am]sách viết ra
Cả [Bb]đời chỉ dành để [F]yêu một người
Khi nào [Gm]ngủ yên giấc, em [Am]mong mơ thấy
Một chuyện [Bb]tình mình vẫn có [C]nhau.
Ngày mai [Dm]đến sẽ tiếp tục đi đoạn đường [Am]của chính mình
Nước [Bb]mắt chỉ dành để [F]đêm rơi thôi
Em khép [Gm]lại quyển sách, cất [Am]giữ trong đó
Những kỷ [Bb]niệm và những giấc [C]mơ
Mà ta đã có [Dm]bấy lâu.