1. Người đi đi ngoài [Dm]phố, chiều nắng tắt bên [Gm]song
Người đi đi ngoài [Dm]phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều [Gm]công viên
Ngày [Bb]xưa, ngày [C]xưa, ngày xưa đã hết [A7]rồi
2. Người đi đi ngoài [Dm]phố, chừng bỡ ngỡ bơ [Gm]vơ
Người đi đi ngoài [Dm]phố, mấy dấu chân lạc loài
Hình bóng cũ người [Gm]xa xưa
Còn [Bb]đâu, còn [C]đâu? Tình [A7]duyên đã lỡ [Dm]làng
ĐK: Thôi chia tay nhau từ [Bb]đây nghe nước mắt vây [Dm]quanh
Biết lỡ yêu đương sẽ đau [Gm]thương suốt cả một [Dm]đời
[C]Nhưng mấy khi tình đầu kết [Am]thành duyên mong ước
Mấy khi tình [C]đầu kết tròn mộng đâu [F]em.
1. [Dm]Mưa rừng ơi! Mưa rừng…
Hạt [Gm]mưa nhớ [C7]ai mưa triền [F]miên
Phải [Gm]chăng mưa buồn vì tình [Dm]đời
Mưa sầu vì lòng [A7]người duyên kiếp không lâu
2. [Dm]Mưa từ đâu mưa về
Làm [Gm]muôn lá [C7]hoa rơi tả [F]tơi
Tiếng [Gm]mưa gió lạnh lùa ngoài [Dm]mành
Lá vàng rơi lìa [A7]cành gợi ta nỗi niềm [Dm]riêng
ĐK: Ôi! ta mong ước xa [Bb]xôi
Những đêm mãi cô [C]đơn gửi tâm tư về [F]đâu?
[D7]Mưa thương ai? Mưa nhớ [Gm]ai?
Mưa rơi như nhắc [Bb]nhở, mưa rơi trong lòng [A7]tôi
1. Đêm trắng [Dm]đêm chong đèn tôi [A7]viết những chuyện xưa bọn [Dm]mình
Ngày anh với [Bb]tôi như hình với [Gm]bóng kết thân đôi đầu [Dm]xanh
Đón nhau khi bình [Gm]minh gối tay nhau tàn [Dm]canh
Nhìn đời bằng [A7]ánh mắt ân tình sáng long [Gm]lanh
Vào đời bằng [Bb]tiếng hát trung [C]thành nhớ không [F]anh
Nghĩ [A7]gì lá xa [Dm]cành.
—————–
Giang Tấu
—————–
ĐK: Thời [F]gian thấm thoát thoi [Am]đưa tuổi thơ ấu còn đâu [Dm]nữa
Mỗi người một [Gm]phương xa xôi càng [A7]thêm nhớ thương thương nhớ khôn [Dm]lường
Giờ còn một [F]bóng với [Dm]trọn niềm ước [Gm]mong
Biền biệt một [Bb]bóng, đếm [C]từng cơn gió [F]đông
[D7]Anh nhớ tôi [Gm]mong khi lá thu [Bb]vàng bao lần [A7]rơi anh biết [Dm]không.
2. Tôi nhớ [Dm]anh, như người yêu [A7]nhớ những buồn vui cuộc [Dm]đời
Đường ai nấy [Bb]đi hai người hai [Gm]lối biết thương nhau mà [Dm]thôi
Ấu thơ đi về [Gm]đâu để mưa hay mùa [Dm]ngâu
Lòng mình thì [A7]muốn níu ân tình mãi anh [Gm]ơi
Mà đời là [Bb]suối nước vô [C]tình vẫn êm [F]trôi
Tiếc [A7]gì cũng qua [Dm]rồi.
ĐK: [Am]Tình người sau cơn [Dm]mê vẫn xanh
[C]Dù bao tháng năm đau thương dập [F]vùi
[Am]Trường quen vắng ta mai ta lại [Bb]về
[G]Cùng theo lũ [C]em học hành như [Dm]xưa [C][Dm]
2. Rồi đây qua cơn [Dm]mê sông cạn lại thành [C]giòng xuôi về ngọt quê [Dm]hương
Ngày đó tay em [C]dài vun [Dm]cuộc tình thật [Bb]đầy mơ [Am]toàn chuyện trên [C]mây
[Am]Còn tôi như cánh [Bb]chim, sẽ [C]bay đi muôn [F]phương mang về mầm xanh [Dm]tươi.
Khi lá hoa thật [Bb]nhiều trái yêu thương đầy [C]cành, hái đem cho mọi [Dm]người.
Thành phố cũ người [Gm]yêu xưa, còn [Bb]đâu, còn [C]đâu? Giờ [A7]đây xin giã [Dm]từ
Tiếng [Gm]mưa gió lạnh lùa ngoài [Dm]mành
Lá vàng rơi lìa [A7]cành gợi ta nỗi niềm [Dm]riêng
Mà đời là [Bb]suối nước vô [C]tình vẫn êm [F]trôi
Tiếc [A7]gì cũng qua [Dm]rồi.
Thành phố cũ người [Gm]yêu xưa
Còn [Bb]đâu, còn [C]đâu? Giờ [A7]đây xin giã [Dm]từ.
Mà đời là [Bb]suối nước vô [C]tình vẫn êm [F]trôi
Tiếc [A7]gì…. cũng qua [Dm]rồi.