<Đêm Buồn Tỉnh Lẻ>
1. Ðã lâu [Am]rồi đôi lứa cách đôi nơi tơ duyên xưa còn hay mất
Mái trường [Dm]ơi em tôi còn học [E7]nữa hay ra đi từ độ [Am]nào.
Ngày xưa [Dm]đó ta hay đón dìu [E7]nhau đi trên con đường lẻ [Am]loi
Mấy năm qua [Dm]rồi em tôi không gặp [Am]nữa
Bao yêu thương và [Dm]nhớ anh xin chép nên [E7]thơ vào những đêm [Am]buồn.
ĐK:
[Am]Mưa mưa rơi từng đêm mưa triền miên trên đồn khuya
Lòng ai [Dm]thương nhớ vô [Am]biên
[Dm]Thương thương anh ngày [Am]đó em nhìn anh mắt hoen sầu
Không nói nên câu giã [E7]từ.
[Am]Mong anh mong làm sao cho tình duyên không nhạt phai
Theo năm [Dm]tháng thoáng qua [Am]mau
[Dm]Yêu, yêu em nhiều [Am]lắm nhưng tình ta vẫn chưa thành
Khi [E7]núi sông còn điêu [Am]linh.
2. Ở phương [Am]này vui kiếp sống chinh nhân nhưng không quên dệt mơ ước
Ước ngày [Dm]nao quê hương tàn chinh [E7]chiến cho tơ duyên đượm thắm [Am]màu.
Và phương [Dm]đó em ơi có gì [E7]vui xin biên thư về cho [Am]anh
Nhớ thương vơi [Dm]đầy, đêm nay trên đồn [Am]vắng
Thương em anh thương nhiều [Dm]lắm em ơi biết cho [E7]chăng, tỉnh lẻ đêm [Am]buồn.
2. Những chiều hành [Am]quân ôi những chiều hành quân tím chiều hoang biền biệt
Một chiều rừng [Em]mưa được tin em gái [Am]mất chiếc thuyền như vỡ đôi
Phút cuối không [Dm]nghe được em [Am]nói không nhìn được một lần dù một lần đơn [Em]sơ
Để không chết người trai khói [Am]lửa mà chết người em [E7]nhỏ hậu phương tuổi xuân [Am]thì.
ĐK:
[Am]Ôi ngày trở lại nhìn đồi sim nay vắng người em thơ
[Dm]Ôi đồi sim [Am]tím chạy xa tít lan dần theo bóng tối
[C]Xưa xưa nói gì bên [Am]em một người đi chưa về mà đành lỡ bước tơ [Dm]duyên
[Am]Nói nói gì cho mây gió một rừng đầy hoa [Em]sim nên để chiều đi không [Am]hết.
3. Tím cả chiều [Am]hoang nay tím cả chiều hoang đến ngồi bên mộ nàng
Từ dạo hợp [Em]hôn nàng không may áo [Am]cưới thoáng buồn trên nét mi.
Khói buốt bên [Dm]hương tàn nghi [Am]ngút trên mộ đầy cỏ vàng mà đường về thênh [Em]thang
Đồi sim vẫn còn trong lối [Am]cũ giờ thiếu người xưa [E7]ấy đồi hoang mới tiêu [Am]điều.