1. Trăm [Dm]năm cuộc đời bể [Gm]dâu, nghe bước [A7]chân biết bao thăng [Dm]trầm
Trăm năm phận người lặng [Gm]câm, nghe xót [C]xa ru hồn lạnh [A7]cóng
Ngài đừng bỏ [Dm]con, van lạy Thượng [Bb]Đế hỡi [A7]Ngài xin đừng bỏ con
Chiều [Dm]nay òa lên tiếng [Gm]khóc Chúa [A7]ơi xin đừng bỏ [Dm]con.
ĐK:
[D]Xin Ngài ở bên con Chúa [G]ơi xin đừng bỏ [A]con
Như màu trời không phai ân tình Ngài cho con nắng [D]tươi
Con dù có đau [G]thương nếu [D]con có Chúa tự [A]tình
Nếu [Bm]con có Chúa đồng [F#m]hành con [Em]sẽ quên [A7]đi nhọc [D]nhằn.
2. Ra [Dm]khơi biển đời mênh [Gm]mông, sóng gió [A7]lên cho cơn hãi [Dm]hùng
Không quen đường đời muôn [Gm]phương con [C]đau đớn bước chân chập [A7]chững
Ngài đừng bỏ [Dm]con, van lạy Thượng [Bb]Đế dẫu [A7]đời không còn xót thương
Phận [Dm]con từ trong tiếng [Gm]khóc, chỉ có [A7]Ngài hiểu được chính [Dm]con.
ĐK:
[D]Xin Ngài ở bên con Chúa [G]ơi xin đừng bỏ [A]con
Như màu trời không phai ân tình Ngài cho con nắng [D]tươi
Con dù có đau [G]thương nếu [D]con có Chúa tự [A]tình
Nếu [Bm]con có Chúa đồng [F#m]hành con [Em]sẽ quên [A7]đi nhọc [D]nhằn.
3. Đam [Dm]mê gọi đời con [Gm]chi để đến [A7]nay xót xa ê [Dm]chề
Nhân sinh lòng người mãi [Gm]mê có ích [C]chi, mây về đầu [A7]gió
Một lần lặng [Dm]lẽ, chuyện đời là [Bb]thế để [A7]người cũng đành bỏ rơi
Mộng [Dm]sinh rồi dần phai [Gm]phôi đến [A7]nay quay về Chúa [Dm]thôi.
ĐK:
[D]Xin Ngài ở bên con Chúa [G]ơi xin đừng bỏ [A]con
Như màu trời không phai ân tình Ngài cho con nắng [D]tươi
Con dù có đau [G]thương nếu [D]con có Chúa tự [A]tình
Nếu [Bm]con có Chúa đồng [F#m]hành con [Em]sẽ quên [A7]đi nhọc [D]nhằn.
4. Khi [Dm]vui thời gian qua [Gm]mau, khi đắng [A7]cay phút giây cũng [Dm]dài
Khi con độc hành đơn [Gm]côi, cũng thấy [C]xa con đường trần [A7]thế
Được Ngài ủ [Dm]ấp, được Ngài dìu [Bb]bước hy [A7]vọng con càng vững tin
Đời [Dm]con từ nay có [Gm]Chúa chứa [A7]chan tiếng cười thắm [Dm]tươi.