Khi xa nhau [Am]rồi, tình còn gì để trách nhau người [G]ơi
Khi anh đi [E7]rồi, trời nhạt nhoà và tiếng mưa buồn [Am]rơi
Quên sao những [Dm]lần chiều đợi chờ vội vã đắm môi [C]hôn
Trời nhạt dần màu nắng phố đơn [G]côi
Đêm thiết tha vòng tay quyến [E7]luyến.
Khi xa nhau [Am]rồi, người đừng về làm nỗi đau cuồng [G]điên
Quên đi nơi [E7]này, còn một người lòng xót xa triền [Am]miên
Bên anh nơi [Dm]nào, lời ngọt mời nào quyến rũ chân [C]anh.
Người đành lòng rời bước đắm u [G]mê
Đem ái [E7]ân rời lánh xa mặt [Am]trời.
Cơn mưa chiều [Dm]nay từng chiếc lá ngơ ngác ngậm [G]ngùi
Từng cơn gió hiu hắt bồi [C]hồi
Giữa phố mưa [G]bay em nghẹn ngào bật khóc trong lẻ [Am]loi
Giá buốt đôi [G]tay em lạc loài tựa như chiếc [E7]lá.
Hạnh [Am]phúc thoáng qua [E7]mau đời vẫn cứ [Am]phôi pha
Tình như [Dm]những chuyến [E7]xe qua thật [Am]mau.
Khi xa nhau [Am]rồi, gửi lại người lời nói yêu đầu [G]tiên
Mây sao hững [E7]hờ chẳng để tình được chết trong lặng [Am]yên
Sau cơn đau [Dm]dài tình chỉ là mật đắng với chua [C]cay
Là đoạ đầy là hạnh phúc xanh [G]xao
Nuối tiếc [E7]chi, thương tiếc chi người cũng xa [Am]rồi.