Em có [G]nhớ, ngày [C]ấy khi mình mới [G]quen
Hai chúng [C]ta, chẳng [D]có ai nguyên [Bm]vẹn [Em]
Mình đến [Am]với nhau nặng [B7]trĩu chuyện vừa [Em]qua
Đến với [Am]nhau, mỗi [C]người một nỗi [D]đau.
Anh cất [G]hết nỗi [B7]đau của mình để yêu [Em]em
Và yêu [C]thêm những [D]tổn thương em [Bm]chịu đựng [E7]
Vì [Am]anh luôn muốn [D]biết, rằng [Bm]em đang giấu điều [Em]gì
Ở đằng [Am]sau đôi mắt em biết [D]cười.
ĐK:
Vì yêu [G]em, anh đi ngược lại thế [D]giới
Để [C]biến đớn đau thành yêu thương
Để [Cm]biến cô đơn thành [Em]nhớ [D]nhung .
Mà sao [G]em vội đi về vòng tay [D]ai?
Liệu rằng có [C]lúc nào em còn nhớ?
Liệu rằng có [Cm]lúc nào em còn thương?
Một [Am]người ngần ấy [D7]năm khâu lại trái tim [G]em.