1. [C]Ngắm những áng mây cứ trôi lờ [G]lững
Bầu trời [F]cao trong xanh nhưng mãi xa vời [C]quá [G]
[C]Đếm thêm những tia nắng soi rọi [G]cuối chân trời
Kiếm [F]đâu cho mình một [G]tia hi [Am]vọng.
2. [C]Dẫu ta đã có lúc rất gần [G]nhau
Nụ cười [F]ấy luôn chiếm tâm trí anh từng [C]phút [G]giây
[C]Thế nhưng cứ như có một khoảng [G]cách nào
Khiến [F]cho anh không thể [G]đến gần [Am]thêm.
ĐK:
Người có [Am]biết đôi lúc anh đã âm thầm [Em]nhớ lại
Khoảnh [F]khắc hôm ấy anh nói cười bên [C]em [E7]rồi
Để khi [Am]nếu xa vắng nhau mãi anh còn [Em]kỷ niệm
Để [F]nhớ những hạnh [G]phúc bên cạnh [Am]em.
Đường đi [Am]có ai biết đâu trước những gì [Em]sẽ qua
Phải [F]giấu đi mất hay [G]giữ lại những [C]yêu [E7]thương
Mơ [Am]những năm tháng sau đó anh vẫn [Em]thấy em
Mang [F]đến nụ cười [G]ấy dành cho [Am]anh.