1. Rồi chiều [Dm]nay lá khô rơi [A7]đầy có người nhìn buồn [Dm]lây
Gom nhớ [Gm]thương sưởi tình cô [A7]liêu ấm thêm lòng ít [Dm]nhiềụ
Tâm tư bâng [C]khuâng ngày đôi ta đến [A7]đây cũng vườn xưa chốn [Dm]này
Nhặt hoa tím [A7]rụng cài lên áo, có ai đâu [F]ngờ hoa tím [A7]cả người [Dm]thương.
ĐK:
Hương xưa [Dm]ơi tìm đâu thấy kỷ [Gm]niệm bởi một màu hoa [F]tím [Dm]
Còn lại [Gm]đây những khung trời chơ vơ tháng năm lòng ngóng [A7]chờ
Rồi từ đó những đêm buồn mang [C]tới thương nhớ khôn [Dm]nguôi người [C]xưa xa cách [F]rồi
Ân tình suốt [A7]đời, giấu trong [F]lòng riêng nức [A7]nở mà [Dm]thôi.
2. Nhìn màu [Dm]hoa ngỡ như anh [A7]cười lúc mình vừa gặp [Dm]nhau
Xuân vẫn [Gm]qua, đếm thời gian [A7]trôi biết ai về chốn [Dm]nào.
Đâu đây dư [C]hương gởi tâm tư luyến [A7]thương ngước nhìn hoa tím [Dm]rụng
Tình sao hững [A7]hờ người xưa hỡi thấu cho nỗi [F]lòng hoa tím [A7]còn người [Dm]đâu.