1. Gió núi mưa [Dm]rừng trong hoang vu đìu [F]hiu
Buồn ơi là [Bb]buồn, buồn số kiếp tịch [A7]liêu
Thôi hết [Dm]rồi người đi mất [F]rồi
Ðâu còn ai ngóng [Bb]đợi mưa ơi mưa [A7]ơi.
2. Có biết chăng [Dm]người đang như tơ lòng [F]rối
Ðành vắng nụ [Bb]cười vì nhân thế ngược [A7]xuôi
Mưa gió [Dm]hoài, còn mưa gió [F]hoài
Nghe chừng như nhân [Bb]loại đang chơi [Dm]vơi.
ĐK:
Ôi gió [Dm]núi mưa rừng sầu triền [Bb]miên
Mưa rừng soi núi [Dm]lạnh thêm [Gm]giá buốt con [A7]tim
Thân [Gm]đơn về bên suối lặng [Dm]yên
Bỗng đành lòng tìm [C]quên hỡi [Bb]nỗi buồn không [Dm]tên.
3. Gió đón mưa [Dm]về thêm đau thương trần [F]thế
Người bước năng [Bb]nề, tìm chưa thấy tình [A7]quê
Ai đã [Dm]thề mà ai đã [F]thề
Có hồn thiêng đất [Bb]mẹ đang còn [Dm]nghe.