1. Một hôm chợt [Am]giấc mà tay nhấc không [D]lên
Nhìn quanh thấy mơ [Am]màng bao người [G]thương tiếc lâm [C]li
Nhắc [Am]lại kỉ niệm [Dm]xưa từng buồn vui hờn [Am]dỗi
Rồi nước mắt rơi [E7]rơi.
2. Từ trong quá [Am]khứ những ký ức xa [D]xưa
Về đây để một [Am]lần được nhìn [G]lại chính thân [C]ta
Tỏ [Am]tường việc ngày [Dm]qua nào là duyên là [E7]quả
Nào nghiệp phước tạo [Am]ra.
ĐK:
Khi bên cạnh [Am]nhau mà [Dm]sao ta nỡ hững [F]hờ
Hơn thua ganh [E7]đua rồi toan tính nghi [Am]ngờ
Chua chát nặng [Dm]nề vội vàng bỏ quên [E7]nhau.
Nay đã rời [Am]xa ngồi [Dm]bên kể lễ nghẹn [Am]ngào
Bao câu yêu [G]thương giờ [E7]thôi quá muộn [Am]màng
Phú quý sang [Dm]giàu làm [E7]sao đổi được [Am]nhau.
3. Giật mình tỉnh [Am]giấc hiểu ra chỉ mơ [D]thôi
Đã hơn nửa cuộc [Am]đời đi tìm [G]hoài những xa [C]xôi
Giờ [Am]thì chợt nhận [Dm]ra ngày còn bên nhau [E7]đó
Là hạnh phúc người [Am]ơi.