1. [G]Hôm nay đã có người bạn gọi [D]đến hỏi thăm anh và em
Anh [C]ấy đâu hay, đôi [D]mình nay đã chia [G]tay
Chuyện [C]trò đôi câu, anh [D]ấy ngạc nhiên hỏi [Bm]rằng vì sao như [Em]thế
Còn [Am]nghĩ đôi ta, hạnh phúc lắm [D7]mà.
Hay [G]là, em hãy trả lời điều [D]đó cho anh được không?
Vì [C]anh cũng không thể [D]tin, ta đã chia [G]xa
Cũng [C]cần được một lý [D]do, để [Bm]tình ngủ yên nơi [Em]đó
Còn [Am]hơn là anh phải sống, từng ngày cứ [D7]nhớ, cứ mong.
ĐK:
Rồi thời gian [C]trôi qua trôi qua trôi qua, cũng sẽ tìm [G]thấy lối thoát được mà
Một [Am]cánh cửa đóng, một [D]cánh cửa khác sẽ mở [G]ra
Và rồi niềm [C]đau khi đã đi qua, anh mới nhận [Bm]ra sự thật chỉ [Em]là
Anh [Am]quá thất bại, khi [D7]đã yêu người không đáng [G]yêu.
2. [G]Xa nhau cũng đã lâu rồi, và [D]ngỡ đã quên được em
Nào [C]ngờ hôm nay, có [D]người nhắc đến tên [G]em
Lòng [C]anh lại chợt nhói [D]lên những [Bm]nỗi buồn lâu không [Em]đến
Lòng [Am]anh lại một lần nữa, đã phải cảm [D7]thấy bấp bênh.
Ừ thì anh [C]sai anh sai anh sai, yêu em là [Bm]những quyết đoán khờ dại
Dù [Am]chỉ là nghĩ, anh [D]cũng không muốn em [G]quay lại.
Vì 1 người [C]đã, đã không xứng [D]đáng, khổ tâm làm [Bm]chi để lòng ta [Em]càng
Thêm [Am]thấy hối hận, cho [D7]những bỗi buồn ta [G]đã mang!