1. [C]Nếu phải chúc anh nhiều hạnh [G]phúc
Nhiều niềm [Gm]vui khi yêu thương ai, không [F]phải em
Rồi cười thật [Fm]tươi khi em bỗng [G]thấy, anh [Em]trong tay với một [Am]người
Lại gần [Dm]nói đôi câu, rồi bước qua nhau, rất [G]vội.
2. [C]Nếu phải giống như người bạn [G]cũ
Nhìn người [Gm]ta quan tâm yêu anh, ôi [F]hạnh phúc
Rồi phải làm [Fm]như quên anh không [G]khó, em [Em]vẫn có thể sống một [Am]mình
Thì xin [Dm]lỗi anh, [G]em không làm được [C]đâu.
ĐK1:
Vì sao em [F]phải cố gắng và [G]như cách xa anh [Em]không phải điều lớn [A7]lao
Em [Dm]muốn được khóc òa [G]vỡ như đứa trẻ [C]thơ chẳng thể lớn [C7]lên
Còn hơn phải cứ [F]chúc ai đó hạnh [G]phúc mà trái tim đau [Em]hơn cả ngàn vết [A7]đâm
Xin [Dm]lỗi anh nhé, [G]em không làm được [C]đâu.
ĐK1:
Hình như trong [F]tim anh cũng nhận [G]thấy cách xa em [Em]không phải điều lớn [A7]lao
Em [Dm]biết mình mãi chỉ [G]giống như đứa trẻ [C]thơ chẳng thể lớn [C7]lên
Mà khi anh [F]vẫn chẳng biết vì [G]sao, hạnh phúc xưa anh [Em]nỡ lòng nào đánh [A7]rơi
Em [Dm]sẽ nhặt lấy, cất [G]đi để dành cho [C]anh.