1. [Bb]Bảy giờ sáng đánh [C]răng, dắt xe [F]đi làm
Và [Bb]một tin nhắn [C]đến, cho ngày [F]xốn xang
Vì [Bb]điện thoại anh bấy [C]lâu, vẫn luôn [F]hết tiền
Tổng [Bb]đài ngày đêm nhắn [C]tin, anh chẳng [F]muốn xem.
Vậy mà giờ [Bb]đây, vì [C]em tiền điện thoại [Am]anh, nhiều [Dm]thêm
Dù sáng chiều [Bb]trưa, hay ngày hay đêm mở mắt là [C]muốn gửi tin cho em.
ĐK:
Hỏi rằng: ”em [Bb]có ngủ được tối [C]qua?”
Than rằng: “hôm [Am]nay trời nóng em [Dm]à!”
Chẳng hay em [Bb]có biết em giờ [C]đang là người anh [F]thích.
Thực lòng đôi [Bb]lúc cũng định nói [C]ra
Nhưng lại sợ [Am]anh là người thứ [Dm]ba
Vì đâu [Bb]biết em đã thích [C]ai hay là [F]chưa.
2. [Bb]Hồi hộp không biết [C]nhắn tin cho em [F]thế nào
[Bb]Một câu “anh thích [C]em” thôi, liệu [F]có sao ?
[Bb]Chẳng hay em có [C]khi cũng đang [F]thích mình
Vì [Bb]nhiều hôm thức đến [C]khuya chỉ để [F]nhắn tin.
Vậy mà lo [Bb]nếu chẳng [C]may bị em từ [Am]chối thì [Dm]gay
Liệu có nên [Bb]nói một lần cho em hay tiếp tục [C]ôm điện thoại đêm đêm.
ĐK2:
Vì anh đã [Bb]thấy nhiều người thích [C]em
Đều nhận lại [Am]kết cục chẳng êm [Dm]đềm
Chẳng buồn nghĩ [Bb]đến tiếp theo là [C]anh, bị em [F]xa lánh.
Và anh muốn [Bb]có một người sánh [C]đôi
Chứ chẳng phải [Am]thêm một em gái [Dm]nuôi
Vậy nếu thích [Bb]anh thì tối [C]nay, em hãy nhắn [F]tin.
ĐK3:
Sự đời là [Bb]thế, ai mà biết [C]đâu
Vui được bao [Am]lâu, chỉ toàn u [Dm]sầu
Và điều may [Bb]mắn với anh gần [C]đây, là được nhìn [F]em thật lâu.
Được nghe em [Bb]hát mỗi lần thấy [C]nhau
Chứ chẳng phải [Am]mấy dòng tin nhắn [Dm]đâu
Vậy nên thích [Bb]anh thì [C]tối nay, em hãy [F]nhắn tin
Để anh nói [Bb]ra: anh cũng thích [C]em… có được [F]không?