1. Khi lớn lên em nào biết [Am]gì như nụ hoa ngan ngát tỏa [C]hương [Am]
Khi lớn lên em chỉ biết [Dm]rằng mẹ cha là tất [C]cả sống vô [E7]tư chẳng bao giờ [Am]buồn
Rồi một chiều mưa [C]bay tình [E7]cờ gặp một anh [Am]trai khiến [Dm]đời em đã đổi [Am]thay
Nói chuyện vài ba [Dm]câu nào [G]ngờ đâu em đã [C]trót yêu [E7]anh và yêu thật [Am]nhiều.
ĐK:
Và rồi từ khi [F]đó hai chúng mình yêu [C]nhau biết bao [Dm]lời hai đứa gửi [Am]trao
Và rồi từ khi [C]đó tim [Dm]em cũng biết [G]buồn cũng biết giận cũng biết [E7]đau
Vì là phận con [F]gái khi biết lòng yêu [C]ai mới hay [Dm]hờn hay ghét mà [Am]thôi
Vậy mà người ta chê [Dm]bai người [G]bảo rằng là em [F]sai còn nói [E7]em không được ngoan [Am]hiền.
2. Nay trót đau khi người chối [Am]từ bao ngọt ngào hoa bướm ngày [C]xưa [Am]
Nay trót đau khi người bước [Dm]đi một câu người không [C]nói để tim [E7]em nát tan rã [Am]rời
Đành lòng thế sao [C]anh tình [E7]này vẫn tươi [Am]xanh vẫn như [Dm]ngày xưa lúc trời [Am]mưa
Giờ người đã ra [Dm]đi cuộc [G]tình mãi chia [C]ly biết [E7]thế sao em còn nhớ [Am]người.