1. Em khóc mà [Am]chi cho ướt lệ tràn bờ [F]mi
Em hãy về [Am]đi duyên chúng mình đành chia [Dm]ly
Mơ ước ngày vu [Bb]quy thêm bận lòng suy [C]nghĩ
Nghệ sĩ nghèo [G]nên anh đành lòng ôm xót [E7]xa.
2. Ôi kiếp cầm [Am]ca ai thấu hiểu được đời [F]ta
Mang đến niềm [Am]vui qua tiếng nhạc cùng lời [Dm]ca
Sân khấu tìm thăng [Bb]hoa ánh đèn tàn êm [C]ả
Say khướt hồn lâng [G]lâng quên [E7]đời quên thế [Am]nhân.
ĐK:
Rượu càng [A]say tưởng hóa kiếp thân [D]nghèo
Tưởng quên mất em [C#m]rồi nhưng nào [E7]ngờ càng nhung [A]nhớ
Đời nghệ [A]sĩ trót mang kiếp phong [D]trần
Đắng cay kiếp tơ [E7]tằm khi người đời khinh khi sướng [A]ca.
3. Ta khóc đời [Am]ta bao khối tình chẳng nở [F]hoa
Mưa gió luồng [Am]qua căn gác trọ một mình [Dm]ta
Ôi kiếp cầm [Bb]ca như lá vàng rụng tơi [C]tả
Rơi xuống dòng [Dm]sông phong ba [E7]trùng khơi biển [Am]xa.