1. [C]Nhìn lên cao và tôi thấy
[Am]Từ nơi hoang vu kia phương trời xa ấy
[F]Đỉnh núi cao kia như đang vẫy tay [G]chào.
[C]Đường tôi đi còn xa lắm,
[Am]Còn bao hoang mang ưu phiền lo lắng.
[F]Còn trong thâm tâm mang theo những nghi [G]ngờ.
T-ĐK:
Và còn đường [F]kia quá dài
Và đôi chân [C]ta quá ngại
Chẳng biết ngày [F]mai thế nào, ra [G]sao.
ĐK:
Vì cuộc sống đâu là [C]dễ dàng
Và những khó khăn còn [F]vô vàn
Để thử thách ta lòng [Dm]vững vàng
Để gạt đi những hoang [G]mang.
Vì lòng quyết tâm còn [C]vô bờ
Chặng đường bước đi còn [F]bất ngờ
Và đỉnh núi cao vẫn [Dm]đón chờ
Chờ ngày ta bước chân [G]lên
Đón bình [C]minh.
2. [C]Nhiều chông gai nhiều lo lắng
[Am]Nhiều khi cô đơn trong lòng buồn lắm
[F]Nhìn xung quanh ta đôi khi thấy đơn [G]độc
[C]Nhiều gian nan nhiều khốn khó
[Am]Nhiều khi mây đen bao phủ mây gió
[F]Nhiều khi mơ ước chợt như quá xa [G]xôi.
* [Dm]Nếu như có đôi lúc ta thấy giấc mơ này
[Am]Chợt như quá xa
[Dm]Hãy cố gắng nhớ đến lý do mà ta bắt [G]đầu.